Trở về Hà Nội..
(Xin được kể tiếp câu chuyện sau vụ 'suýt chớt' kia vì mình chợt nhớ đến 'những đồng tiền lẻ')
Đường về còn xa, tiền tiêu gần hết, chiếc xe máy cọc cạch với rất nhiều bụi đất, hai anh em lại lên đường về Hà Nội.
Đường xuống dốc thì sao nhỉ? Xe máy hỏng phanh rồi thì sao nhỉ? Thì sửa. Sửa thì sao nhỉ? Thì phải trả tiền. Trả tiền rồi thì sao nhỉ? Thì viêm màng túi. Oh no. Nhưng an toàn là trên hết nên hai anh em phải sửa xong cái xe mới xuống núi.
Cậu em đồng hành chinh phục đỉnh Fansipan về thì rất mệt. Mình chỉ dừng chân ở chặng 2 với bát mì tôm nóng hổi và một giấc ngủ lạnh buốt ở phòng chờ. Cậu em ấy vui nhưng cái buồn ngủ thì không buông tha. Ngồi yên sau, cậu ta ngủ gà ngủ gật, lắm lúc cảm tưởng hắn nhao đầu xuống đường đến nơi. Giữa đường thì hai anh em nghỉ chân, nằm ngủ một lúc. Đường AH14 từ Lào Cai xuống dọc theo Yên Bái mát mẻ vô cùng, chỉ có vít ga rồi phóng vèo vèo. Đường dài mà thẳng tắp, đi giữa con đường ấy, mình muốn chậm lại để hít thở bầu không khí ngập tràn nắng mới sau mưa, một bầu không khí trong vắt và mát rượi. Dù thế mình vẫn mong về Hà Nội thật nhanh để ngủ một giấc dài cho tới sáng ngày mai.
Về đến địa phận Hà Nội, đi qua cầu Thăng Long, hai anh em ngu ngơ phóng thẳng vào đường cao tốc. Đi qua tấm biển cấm xe máy, bọn anh mới ô thôi 'ăn cám rồi bạn ơi'. Ngó đằng sau thì có một nụ cười luôn hé, trái đất vẫn quay và mình chú áo vàng vẫn đứng nơi ấy, chờ chúng mình.. Chúng mình quay lại, ngoan ngoãn nộp đầy đủ giấy tớ, à mà quên, cả hai đứa không ai có bằng lái xe cả. Đứng cùng anh cảnh sát, chúng mình thấy mình bé lại, cùng cảm giác hơi hối hận 'vì sao lúc nãy không đi tiếp cao tốc mà quay lại với anh cảnh sát làm gì' (khi nhìn thấy nhiều xe máy vẫn phóng lên cao tốc trước mắt mình).
Anh cảnh sát yêu cầu ghi biên bản nộp tiền phạt, chúng mình rút hết tiền trong ví, mở ra khoe anh ảnh sát nội dung hai cái ví, toàn bộ, chỉ còn lại toàn tiền lẻ tính ra chưa đến một trăm ngàn (chú thích bằng số: < 100.000₫). Anh cảnh sát chán ngán nhìn hai 'đứa trẻ' to xác với đôi mắt vừa tội nghiệp vừa bực. Chúng mày đi hơn tám trăm cây mà không sợ à? Phải chăng anh cảnh sát cũng ao ước được một lần như thế, hay có lẽ nào anh ấy đang nhìn thấy tuổi trẻ của ảnh ngay trước mắt?
Câu chuyện khép lại khá êm đẹp vì cậu em đồng hành đã vẽ cho anh cảnh sát một lộ trình học tiếng Anh và nhiệt tình hướng dẫn anh ấy hiểu cần bắt đầu từ đâu. Thật kì diệu, sau đó anh cảnh sát đã tha cho hai anh em đi về Hà Nội mà không yêu cầu nộp bất cứ đồng tiền...lẻ nào.
Về nhà thôi, sắp được ngủ rồi. Vậy mà trên đường từ chốt về tới nhà, hai anh em tỉnh như sáo, nói mãi về chuyện vừa xảy ra.
*
Chân mỏi, tay mỏi, đôi mắt cũng mỏi rồi nhưng lòng thì không mỏi. Ngày mai, mỏi cũng sẽ tan. Cứ thế thôi..
mải..