…tiếp tục series 'súyt ngỏm'…
Chương trình tháng 4 sắp tới đang bào mòn các cậu quá nhỉ. Thương lắm. Tớ ra zone 24 ngồi một góc học bài, thỉnh thoảng chạy lại hóng các cậu bàn việc mà cũng thấy stress ngang đành cút về góc giải toán tiếp cho bớt căng thẳng.
Họp tới 12 giờ khuya. À nói đúng hơn là họp đến khi bị đuổi thì các cậu mới chịu xách mông về. Tớ không nỡ về trước. Nói hoa mỹ là vì muốn ở bên các cậu. Còn nói thật chắc là vì cái bản tính hóng hớt.
Đường từ zone 24 về nhà, cơ bản thì tớ chỉ cần băng qua một ngã tư, nên tớ đi bộ. Trời đã tối quá muộn. Đèn đường vàng vọt. Tĩnh lặng, ít ra là so với ban ngày. Gió thổi nhẹ trên làn da.
Đêm thanh vắng, chỉ còn lác đác vài xe vụt qua. Và cũng vì đường vắng nên hình như mấy cái xe cứ ngỡ đang chạy trên đường đua f1 mà tự cho mình cái quyền phóng bạt mạng.
Tớ tháo kính cài lên đầu cho đỡ mỏi và để gió thổi ập vào cả khuôn mặt. Mà thực ra tớ đẩy kính lên vì thấy như thế nhìn thật quá ư ngầu đời. Đầu óc lơ mơ vì buồn ngủ và vì những dòng suy nghĩ về thư viện, về kì thi.
Đi qua ngã tư, đến đoạn đường có một lối rẽ chéo để phương tiện từ đường Trường Chinh đi vào đường Giải Phóng. Một chiếc xe ô tô chở dầu đang đến, không đèn và không cả xi nhan. Cũng một phần vì không đeo kính nên tớ cứ đinh ninh xe ấy không rẽ vào đường chéo. Tớ thong dong bước sang.
Đến giữa đường mới nhận ra ồ wow quả xe kia đang phi vào đường tớ đi. Cái xe to lù lù hiện ra như một con quái vật chồm đến từ trong góc tối. Không có dấu hiệu của một sự hãm phanh được ghi nhận. 1s hốt hoảng rồi mê mẩn tớ co giò chạy vút sang phía bên kia trước khi cái xe kịp lao vù vù đến.
Tớ (và chắc là cả người tài xế trong chiếc xe chở dầu) đều được một pha kinh hồn bạt vía. Giờ thì chẳng cần cốc cà phê mà Phương vứt vào thùng rác của tớ nữa, tớ đã tỉnh cả ngủ.
