.. đêm trăng 17 sáng như ban ngày (tiếp chuyện dạo chơi)
Anh không còn nhớ chính xác thời gian mà chỉ hình dung cảnh trăng và ước chừng kể lại.
Anh lái xe, tốc độ hơn sáu chục cây số, đoạn cua nhả tay ga, hết cua lại vít mạnh, nghe chừng rất điệu. Mặc dù trời tối như bưng nhưng hai thằng vẫn cố phóng nhanh về trước. Ghét khi có xe tải phóng qua vì phải nép chặt lề đường, lướt qua những thanh rào chắn an toàn đã bị uốn cong vì va chạm. Tuy ghét thế nhưng không có mấy xe đấy thì hơi buồn, hơn nữa anh còn thấy sợ, vì tối quá, tĩnh mịch, hoang vu quá. Cảm giác vừa sợ vừa mừng, đại loại là như thế.. Phải nói thêm là trăng đã lên lưng chừng nhưng núi thì cao, tối và lạnh suốt dọc đường ven núi.
Lúc này, bọn anh đã tới Lào Cai. 7 giờ tối, hai thằng tìm được một quán ăn cơm. Là quán cơm bình dân, cơm nóng nhé và đồ ăn thì cũng được nấu hẳn hoi. Mùi cơm bốc lên ấm cả lòng, là cơm nóng nhé. Chà, cơm nóng đấy, sướng chưa. Ăn cơm xong bọn anh nghỉ một lúc. Căng cơ bụng chùng con mắt, anh hay buồn ngủ mỗi lúc ăn cơm xong. Và anh không chắc mình có ngủ gật khi lái xe không, nên anh cần ngủ, như một liều thuốc.
8 rưỡi tối, trời vẫn lạnh còn trăng đã sáng rõ đường đi..
[…]
(..còn một đoạn dài về sau nữa nhưng có lẽ anh chỉ kể tới chi tiết 'suýt chớt' thôi. Giờ anh thèm ngủ, bữa khác lại viết tiếp. Chờ mãi, cảm xúc nó mới thành dòng vì kí ức vừa muốn nhớ, lại vừa muốn thả trôi. Mà những ngày cuối năm thì dễ cho anh làm cái việc nhớ đấy hơn.. Ơ, mà mải.. xưng hô là anh cho thành câu chuyện thôi ạ, chứ mong anh-chị-bạn thông cảm nhe ^^)
mải..