Có qua hết năm tháng phiêu lãng chu du trên đời thênh thang
Lòng mới thấy trân quý một lối về cội nguồn xưa phủ giăng mây ngàn
Có qua hết lúc trắng tay đắng cay ta mới nhận ra nhau
Đâu là người chí khí, kẻ chi li chỉ biết cúi đầu
Vạn vật trên thế gian muôn vàn gửi đến người một đời bão giông nhưng đáng nâng niu
Người rời đi chẳng ham vinh quang
Như một điều tất yếu chọn cho đi khi ta có rất nhiều
"Vi vô vi, sự vô sự"
Người làm bạn với ta, người chuyện trò với ta rằng
"Vi vô vi, sự vô sự"
Đời là một con đường
Vô vi để thấu hết những nỗi vô thường
Nước chảy một dòng nông sâu tĩnh lặng đâu phân tranh nơi cao lối thấp
Nếu đã thuận lòng xuôi theo dòng đời ta đâu hay mệt nhoài tối tăm
Cố chấp cho những sai lầm
Cố níu lấy thứ với tầm
Vậy sau tất cả hỏi riêng ta nơi đâu là nhà?
Vạn vật trên thế gian muôn vàn gửi đến người một đời bão giông nhưng đáng nâng niu
Người rời đi chẳng ham vinh quang
Như một điều tất yếu chọn cho đi khi ta có rất nhiều
"Vi vô vi, sự vô sự"
Người làm bạn với ta, người chuyện trò với ta rằng
"Vi vô vi, sự vô sự"
Đời là một con đường
Vô vi để thấu hết...
https://nhantu.net/TonGiao/DaoDucKinh/DDK63.htm