Tình cờ nghe được một bài rap từ 1 rapper mình yêu thích trong đó có 1 đoạn hay quá, share cho mọi người đọc
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu
Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa,
Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả,
Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm,
Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm,
Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng,
Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng,
Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc?
Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất,
Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn,
Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn,
Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ,
Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ.