Người ôm nỗi đau của cả cuộc đời
vào lòng mà ru
như đứa trẻ
***
Khúc ru của bà mẹ ngồi ăn năn giọt lệ (1)
Trao con vào đời như có tội với con
Máu – nước mắt giọt nào mặn hơn
Người nằm xuống lặng thầm trong cát bụi
Người chết mòn ngày qua ngày chờ đợi
Mắt hoen nhòa, tóc bạc tựa mây
Ơi hời…
“Lá vàng còn ở trên cây
Lá xanh rụng xuống trời hay hay trời” (2)
Súng giặc rền, câu hát chơi vơi
Bốn ngàn năm ru lời ca dao mẹ
Lời ru không chết dẫu quê nhà đạn xé
Tiếng bao đời vươn sức chở che
Lời ru đầu đời của mẹ con nghe,
Có tiếng súng gầm gào
Có tiếng khóc quê nhà máu đổ
Ngày Tổ Quốc thiêng liêng gọi bố
Nước mắt chảy ngược vào nôi
Bố để lại một cái tên, chờ ngày con đến với cuộc đời
Mẹ lạc giọng hời ru bên cánh võng
Mắt bà nhoèn, hờn căm, dậy sóng
Tê tái nào bằng khúc tử biệt sinh ly
Nhưng Tổ Quốc gọi, con phải ra đi
Mẹ ru con, mẹ ru đất nước
Tiếng ru thấm bao hờn căm ngày trước
Tiếng ruộng đồng dào dạt thương yêu…
***
Những nấm mồ rồi cũng xanh rêu
Đời lại hát bài ca về người hát rong thế kỉ
Người ru đời bằng trái tim
Bằng tiếng ghi – ta hóa kiếp thành chân lý
“Để gió cuốn đi…” (3)
(1): Từ lấy ở ca khúc “Ca dao mẹ” – Trịnh Công Sơn
(2): Ca dao
(3): Tên ca khúc của Trịnh Công Sơn “Để gió cuốn đi”.
Lê Thương@Tinker@20150401