Một cánh bướm mang tên “Vông Vang”
“Chẳng biết từ bao giờ loài hoa mang cái tên kì lạ ấy cứ mỗi đợt gió về lại trổ ra những chùm hoa be bé, xinh xinh…”. Thơ ấu đi qua, cái tuổi mà đầu óc non tơ còn nhớ từng câu từng chữ hệt như nhìn qua một thấu kính. Mọi câu văn tôi đã yêu, đã say dẫu bình dị vẫn hằn lại trong tim. Bởi thế tôi biết Em dù chưa nhìn thấy.
Tôi không sao tìm lại được cuốn sách mà ngày nhỏ mình đã say mê đên thuộc từng câu chữ, thuộc vị trí từng truyện mà không bao giờ cần mở đến mục lục. Một góc tuổi thơ tôi đã để lại trong cuốn sách không nổi tiếng mà ắp đầy kỉ niệm. Ngày đó tôi có truyện cổ Grim, Buratino và chiếc chìa khóa vàng, Tây du kí, truyện cho thiếu nhi Hàn Quốc,… Tôi đọc ngấu nghiến những gì mà tôi có trong tay. Thức khuya, ngủ gật trong ánh đèn và gục mặt vào trang sách. Trong giấc mơ, có khi Em lại hiện về miên man: “Chẳng biết từ bao giờ loài hoa mang cái tên kì lạ ấy…” Tôi đã nhìn thấy loài hoa cánh vàng mong manh ấy trong mơ và tôi đinh ninh đó là Em dẫu không giống những gì tôi biết về Em trong truyện.
Một ngày, vườn thuốc ở trạm xá sau nhà cạnh nhà tôi trổ ra những chùm hoa vàng nhưng không be bé xinh xinh như những gì tôi đọc trong truyện kia. Loài hoa đã nhiều lần hẹn hò tôi trong giấc mơ khi tôi gục mặt vào trang sách. Người ta vẫn hay gọi Em là “Vông Vang”.
Hoa năm cánh lớn như râm bụt quê, từng cánh tròn khít lại với nhau. Nhụy tím nhung một cách mất tự nhiên giữa vòng vây của sắc vàng rực rỡ . Hẳn đã có ai dùng màu tím thẫm nhung tô giữa bông hoa làm nhụy rồi vẩy vào đó vụn kim tuyến mịn đến độ tan vào sắc tím để ánh nên dưới nắng mặt trời. Sự tương phản chói chang giữa màu sắc của nhụy và cánh hoa khiến nó mất đi vẻ bình dị mà hoa cỏ nên có. Tự nó toát ra một vẻ kiêu kì giữa một rừng cỏ dại và các loài cây thuốc tóc tiên, bạch môn, râm bụt,… trong khu vườn trạm xá.
Vông Vang to như bàn tay người lớn nhưng lại mong manh, run rẩy trước gió dẫu thoảng qua. Nó rập rờn như cánh bướm chẳng nỡ bay. Ai yêu Vông Vang cũng đừng nỡ ngắt bởi lẽ hoa vông vang chỉ đẹp khi còn ở trên cây, khi hái xuống người ta chợt thấy tiếc. Những cánh hoa bướm mong manh chữa kịp ngậm nước đã xịu xuống, rũ ra ủ ê. Nếu nỡ tay chạm vào cánh hoa những nếp gấp sẽ hằn lên như vết bầm tụ lại nơi cánh mỏng. Cành hoa đầy lông tơ cũng ngả oặt sang một bên bình như người say mềm.
Giờ vườn thuốc “tượng trưng” trong trạm xá đã bị phá đi, cây cũng đã lụi, Vông Vang thôi không còn mọc lung tung bên tường nhà. Bao lâu này tôi đã không còn thấy nó, đã không còn chạm vào được những cánh hoa như cánh bướm non. Tuổi thơ đi, cánh hoa cũng thôi không còn bao giờ về lại. Bất chợt có cánh bướm vàng rập rờn tôi lại nhớ Em thiết tha, hay một thanh âm của tiếng ve như tiếng chuông đánh thức hồi ức tuổi thơ lòng tôi lại xao xuyến : “Chẳng biết từ bao giờ loài hoa mang cái tên kì lạ ấy…” điệp khúc cứ vang mãi dẫu không phải là Em nhưng nó lại khiến tôi hẹn Em trước trong giấc mơ tuổi nhỏ lạ kì.
Nhị Nguyệt Vọng Nhật@Tinker@20131207