Con đã viết nhiều về tình yêu
Về chính con, ước mơ và tuổi trẻ
Nhưng khi viết những dòng cho mẹ
Con chẳng biết bắt đầu từ đâu
Bắt đầu từ ngày mẹ mang nặng đẻ đau
Bắt đầu từ những lo âu, mệt mỏi
Hay bắt đầu từ khi con biết cất tiếng gọi
Không
Bởi con chưa thể biết được chiều dài của chữ “mong”
Khi một sinh linh lớn dần trong bụng mẹ
Bởi con chưa thể hiểu được khi con chào đời mạnh khỏe
Ba mẹ hạnh phúc ra sao
Bởi con chưa biết mỗi ngày từng ngón xanh xao
Chưa biết cái dài của những đêm thức trắng
Chưa biết đằng sau mỗi khúc ru đều có một dấu lặng
mênh mông…
Bởi con chưa biết ôm mẹ vào lòng
Mẹ ôm con bao năm rồi nhỉ?
Khi con tự cho rằng mình không còn là đứa trẻ
Con cũng quên cách đơn giản nhất của yêu thương
Đôi khi phải học cách thấu hiểu những bình thường
Nơi đâu bắt đầu những nếp nhăn
Nơi đâu bắt đầu tiếng cười, nước mắt
Nơi đâu bắt đầu những cái ôm rất chặt
Nơi trở về sau những đắng cay được – mất
Nơi có những người luôn chờ mỗi bữa cơm thường nhật
Nơi hạnh phúc nâng niu
Nơi bắt đầu của tất cả thương yêu.
Lê Thương@Tinker@20160119