“Thời gian thích hợp gặp một người thích hợp là hạnh phúc.
Thời gian thích hợp gặp một người không thích hợp là sai lầm.
Thời gian không thích hợp gặp một người không thích hợp là viển vông.
Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là nuối tiếc.”
–
Ba giờ hai mươi hai phút sáng. Anh còn nhớ rất rõ.
Khi ấy, vừa hoàn tất dự án đeo đuổi anh cả tháng trời, cơ thể như trút hẳn một gánh nặng. Anh thở phào, liếc nhìn đồng hồ treo tường, vươn vai xoay người, cầm lấy ly nước lọc trên bàn rồi uống một ngụm lớn. Trong máy tính của anh, Mischa Maisky vẫn đang say sưa với cây đàn Violoncello. Bản Gavotte trong tổ khúc cello số 6 của Bach mang theo chút không khí của miền quê nước Pháp tràn vào căn phòng làm việc. Anh rót thêm một ly nước lọc rồi đăng nhập lên mạng KGS. Giờ thì chẳng thể nào ngủ được nữa, anh nghĩ. Dẫu sao thì mai cũng là cuối tuần, mình có thể ngủ bù sau.
Phòng Vietnam Cafe trên KGS thường hai giờ đổ ra đã rất thưa người chơi cờ. Anh mở một bàn 19×19 đánh free trên đó. Trong khi chờ đợi, anh nhìn một lượt danh sách những nick vẫn đang online lúc này. Không đông lắm, chỉ chừng mươi người. Trong số đó, anh chú ý tới một cái tên. ThienLam. Anh tự khắc phiên dịch nó thành Thiên Lam, tức trời xanh. Không biết tại sao, vào lúc đêm vắng, bắt gặp một cái tên gợi nhớ khoảng không như vậy, anh thấy lòng mình êm dịu. Thông tin cá nhân hiển thị một tấm hình bầu trời xanh ngắt có một dải mây nhẹ vắt qua. Địa chỉ email và sức cờ đều được ẩn đi. Trong phần giới thiệu, chủ nhân của nó đề hai câu thơ ngắn của Xuân Quỳnh:
“Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau”
Khoảnh khắc đó, anh mỉm cười. Nhấn gửi đi một tin nhắn, hỏi rằng, bạn có muốn chơi cùng tôi một ván cờ không. Chừng ba mươi giây sau, ThienLam trả lời bằng một gương mặt cười và nói “tôi đồng ý”. Vì hai bên đều không rõ sức cờ của nhau, họ quyết định đánh đồng. KGS sắp xếp ngẫu nhiên để anh cầm trắng. ThienLam được đi trước, đánh Trung Quốc Lưu. Không hiểu sao trong lòng anh tin chắc đối thủ của anh lúc này là một cô gái, mà nhất định lại là một cô gái đẹp. Anh hình dung cô dịu dàng nhưng khó gần. Có lẽ cô có mái tóc dài, không thích nói nhiều, là tuýp người mơ mộng và lãng mạn.
ThienLam chơi cờ bài bản, kỹ thuật rất tốt. Sau khi kết thúc khai cuộc, tính ra cô có chút lợi thế hơn anh. Ván cờ diễn ra vô cùng chậm rãi, cả anh và cô đều không vội vàng gì. Tới nước thứ 31, anh hỏi cô, “bạn chơi cờ lâu chưa?”. ThienLam nói, khá lâu rồi, nhưng không thường xuyên, tôi chỉ chơi những lúc rảnh rỗi hoặc mệt mỏi.
- Mệt mỏi ư? – anh hỏi
- Ừ, nó giúp tôi bớt căng thẳng.
- Haha, tôi tưởng nghĩ cờ cũng mệt đấy chứ.
- Có mệt, nhưng chỉ cần nghĩ đến cờ sẽ tạm quên những việc khác đi.
- Cũng có lý, nhưng thường thì tôi sẽ nghe nhạc.
- Anh thích nhạc gì?
- Tùy hứng lắm, như tối nay thì là Bach.
Và cô đã nói rằng cô thích Schubert. Rằng đó là thứ âm nhạc vừa buồn bã vừa dịu dàng, giống như bầu trời của mùa thu, hay giống như một ly thạch anh đào của Nhật cô đã từng nếm thử. Anh cảm thấy rất thích lối ví von này. Từng dòng chữ hiện lên đều đặn, họ nói về âm nhạc, sách, cờ vây, địa danh từng ghé đến. Không biết những chuyện đó có làm anh xao nhãng hay không, nhưng một đám quân hướng ra trung tâm của anh đã bị cắt. Khi nhận ra, anh cố gắng tạo mắt để sống nhưng khoảng trống không đủ, cũng không còn đường nối về. Sau một hồi im lặng suy nghĩ, cả hai không nói gì thêm, anh nhấn nút chịu thua.
- Cảm ơn. – cô nói.
- Bạn chơi tốt quá, tôi thua rồi.
- Gặp may thôi.
- Một ván nữa đi.
- Khi khác nhé, tôi phải đi rồi.
Anh vội vàng gõ thêm dòng chữ “tôi có thể gặp bạn lúc nào được?” nhưng vừa nhấn gửi đi thì ThienLam đã thoát ra khỏi ván cờ từ lúc nào. Cảm giác hệt như người ta bỗng nhiên mang đến cho bạn một món ăn thơm ngon rồi lại nhanh chóng lấy về, để mặc bạn đứng đó, ngẩn ngơ, hụt hẫng.
Những đêm sau đó, anh đều thức chờ cô. Cứ sau ba giờ sáng sẽ thấy cô xuất hiện trên KGS. Không bao giờ cô chủ động lập ván cờ, nhưng nếu anh ngỏ lời, cô nhất định sẽ đồng ý. Có khi chơi bàn 9×9 hoặc 13×13 song thích nhất vẫn là chơi bàn lớn 19×19, để được nói chuyện với cô nhiều hơn. Anh phát hiện cô rất dễ thương. Khi đã thân thiết hơn, cô có thể kể anh nghe về đám mèo hoang ở chung cư, âm thanh náo nhiệt của chợ cóc buổi sáng, ly cafe rẻ bèo ngồi bệt ngay góc phố, hoặc là tấm áp-phích hôm nay người ta mới giăng lên. Như thế, anh nhận ra cuộc sống này có phần dễ chịu hơn so với tòa cao ốc nơi anh làm việc, những suất cơm hộp đắt đỏ và tẻ nhạt cùng ông sếp già khó tính. Thi thoảng, anh gửi nhạc cho cô nghe. Một người con gái có thể chia sẻ thứ âm nhạc mà anh yêu thích, thật khó tìm.
Có lần anh hỏi cô vì sao thường lên mạng vào lúc khuya như vậy. Vì công việc thôi, cô đáp. Tôi làm phục vụ trong một nhà hàng. Ca làm việc kết thúc khoảng hơn một giờ, về nhà, tắm rửa, thay bộ quần áo thoáng mát, bới một tô cơm lớn hoặc nấu mì gói, sau đó vừa nghe nhạc vừa chơi cờ. Nhưng cô không bao giờ nói cho anh biết chỗ làm của cô.
- Vậy số điện thoại thì sao?
- Để làm gì?
- Nhắn tin hẹn cô chơi cờ chẳng hạn.
- Không cần thiết, cứ giờ này lên KGS sẽ gặp tôi.
- Nếu chẳng may cô bận thì sao?
- Vậy thì đương nhiên là tôi không thể chơi cờ được.
- Thôi được, tôi thừa nhận, tôi thấy nhớ cô.
Sau câu nói đó, ThienLam im lặng rất lâu. Cuối cùng, cô lên tiếng:
- Tôi có thể chơi cờ cùng anh, nhưng chuyện yêu đương thì không.
- Cô đừng hiểu nhầm. Tôi thấy nhớ cô như là… một người bạn vậy.
Họ tiếp tục chơi cờ. Anh cảm thấy hơi xấu hổ, hai bên tai đang nóng lên. Đáng ra anh không nên vội vàng như vậy, có thể sẽ khiến cô khó xử. Ván cờ đó anh thua hơn 10 mục. ThienLam nói với anh, khi chơi cờ, đừng đặt những thứ khác lên bàn cờ, vì như vậy sẽ không thể tập trung được, có lỗi với cờ vây lắm.
Từ hôm đó, cô rất ít lên mạng chơi cờ. Tuy vậy, đêm nào anh cũng ráng thức chờ cô, có khi ngủ gục trên bàn làm việc. Họ cũng không nói chuyện nhiều như trước nữa. Có lúc chỉ chơi một ván 9×9 rồi cô than mệt, phải đi ngủ sớm. Lúc này, anh mới nhận ra anh không biết gì về cô ngoài một cái tên trên KGS. Nếu như một lúc nào đó cô không lên mạng chơi cờ nữa, hoặc đơn giản là lập một nickname mới, vậy thì anh sẽ không còn mối liên hệ nào với cô. Suy nghĩ đó thảy vào lòng anh nỗi bất an mơ hồ.
Thật ra, việc không biết nhiều hơn về cô cũng có cái hay. Anh có thể tùy ý tưởng tượng hình ảnh của cô như mình mong muốn. Cô sẽ có gương mặt thanh tú, đôi mắt đen láy hiền lành, tóc cô sẽ dài và môi cô sẽ cười thật xinh. Anh hình dung cô mặc chiếc váy vải bông đơn giản mang màu thiên thanh, chân đi giày đế bệt và đeo bên hông một túi da nâu gọn gàng. Suy đi tính lại, anh quyết định cô sẽ thích hát và có giọng hát thật hay. Như vậy, vào những hoàng hôn hay những sớm mai, âm thanh trầm ấm từ cây đàn guitar của anh có thể hòa quyện cùng giọng ca trong trẻo ngọt ngào của cô.
Thế nhưng, tưởng tượng chỉ là tưởng tượng. Sự thực là anh đang ngồi đây, lặng lẽ ngắm nhìn màn hình KGS-không-có-cô. Anh mở lại từng ván cờ đã đánh với cô, đọc lại những điều họ đã nói với nhau. Không dễ gì tìm được cô gái đem đến cho anh những cảm xúc lạ lùng như vậy. Anh bắt đầu nghe Serenade của Schubert mỗi khi nhớ cô. Bản nhạc trong đêm nghe bỗng thấy buồn hơn. Anh mở phần thông tin cá nhân của mình trên KGS, nhập vào đường dẫn của ca khúc này, kèm theo một lời thơ của Lamartine. Cái câu mà sau này đã nổi tiếng hơn nhờ công của Janusz Leon Wisniewski:
“Un seul être vous manque, at tout est dépeuplé
Thế giới của tôi vắng em bỗng trở nên im ắng quá”
Một buổi tối, ThienLam lên mạng sớm hơn hẳn bình thường, chừng một giờ khuya. Anh hỏi, cô không đi làm sao. Cô nói, tôi vừa nghỉ làm rồi.
- Vì công việc không tốt sao?
- Không phải, tôi chuẩn bị rời đi.
- Cô đi đâu?
- Du học. Ở Pháp.
- Sao đột ngột quá vậy?
- Tôi đã chuẩn bị cho việc này từ rất lâu rồi. Cuối cùng thì trường bên ấy cũng đã nhận hồ sơ của tôi.
- Cô rất thích Pháp sao?
- Đó là ước mơ của tôi.
Tay anh đặt trên bàn phím rất lâu, cũng không biết phải nói gì với cô. Chúc mừng cô đã đạt được điều mình mong muốn hay là thừa nhận cơn trống rỗng và buồn bã ở trong lòng. Dòng tin của cô lại hiện lên, cô nói, anh có muốn chơi cờ không, tối nay tôi có rất nhiều thời gian. Anh trả lời, được, nhưng tôi muốn đánh độ cùng cô.
- Đánh độ?
- Ừ, nếu như cô thắng, cô yêu cầu gì ở tôi cũng được.
- Còn nếu tôi thua?
- Hãy gặp tôi một lần trước khi đi.
ThienLam không nói đồng ý, nhưng ván cờ thì đã được mở lên. KGS ngẫu nhiên để anh cầm đen đi trước. Lần này, anh chọn khai cuộc với điểm sao và khóa góc. Đáp lại, cô chọn một sao và tiểu mục. Sau nước thứ 5 của Đen, Trắng bắt đầu đi tấn công. Những joseki* anh lựa chọn đều nhằm lấy ngoại thế cho Đen và nhường số đất trong góc cho cô. Sau những định thức khai cuộc căn bản, họ rất nhanh chóng đẩy tới trung bàn. Phần biên trên diễn ra giao tranh gay gắt. Hai bên đấu ko* sống chết. Tuy Trắng thắng ko này nhưng lại mất một góc rất lớn. Họ có ít nhất ba lần đấu ko như vậy.
Trong căn phòng làm việc của anh, không gian im lìm tới đáng sợ. Anh có thể nghe rõ tiếng tíc tắc của đồng hồ, tiếng ro ro của quạt máy và tiếng tim đập mạnh như muốn vỡ tung cả lồng ngực. Quen biết cô nhiều tháng trời, chưa khi nào giữa họ đẩy ra ván cờ quyết liệt tới vậy. Mồ hôi chảy tràn trên gương mặt anh. Chỉ là, anh rất muốn gặp cô. Không để làm gì cả, anh biết rõ, trong lòng cô không có anh. Nhưng anh thật muốn tặng cô một món quà, muốn có một thứ gì đó của anh hiện hữu trong không gian riêng tư của cô, khiến cô nghĩ tới anh.
Từ nước thứ 262, thế trận đã vô cùng rõ ràng. Anh phá thành công đất biên của Trắng, lại chiếm được ba góc. Khoảng đất ngoài trung tâm của Trắng không đủ để gỡ lại. Sau nước 305, cô nhấn nút chịu thua.
Anh từ tốn gõ lên mấy dòng chữ, hỏi thứ bảy này cô có rảnh không, có thể gặp mặt được không. ThienLam im lặng không nói. Anh lại gõ tiếp:
- Tôi sẽ không làm cô tốn nhiều thời gian đâu. Bốn giờ chiều thứ bảy ở La Paloma Cafe nhé.
Anh để lại số điện thoại của mình cho cô. Có lẽ cô sẽ không dễ dàng để anh gặp mặt, nhưng anh không muốn bản thân mất hy vọng. Sau khi chào tạm biệt cô, anh tắt máy tính, đi vào phòng tắm, không ngừng vốc nước lạnh lên mặt. Ngắm nhìn gương mặt mình trong gương, anh nghĩ, sẽ ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Chiều thứ bảy ở La Paloma tương đối đông người. Anh đến rất sớm, chọn một bàn trong góc, kề bên cửa sổ. Từ đây, anh có thể ngắm nhìn khung cảnh ngoài kia, có thể nhìn thấy lúc cô bước vào. Anh cố gắng hình dung về cô, nhưng mọi mường tượng lúc này đều trở nên vô nghĩa.
Cả sáng nay anh thấy mình như một gã trai mới dậy thì trong lần hẹn hò đầu tiên cùng bạn gái. Dành rất nhiều thời gian đứng trước tủ quần áo, băn khoăn không biết nên mặc gì. Anh tự hỏi cô thích người đàn ông ăn mặc như thế nào, có mùi hương ra sao, muốn anh chủ động bắt chuyện hay tỏ ra lạnh lùng bí ẩn. Nghĩ rất lâu, rốt cuộc, anh quyết định chọn cho mình dáng vẻ đơn nhất giản dị như thường lệ. Anh mặc một chiếc sơ mi màu lam nhạt đi kèm quần jeans xanh thẫm, tóc không vuốt keo và ngực thơm mùi Kenzo Power. Chuỗi hương bergamot, rau mùi và gia vị cay nồng sẽ tố cáo nỗi cô đơn trong lòng anh, nhưng tuyết tùng và hổ phách sẽ thay anh thì thầm những lời say đắm cùng cô. Rồi anh sẽ đọc sách cho cô nghe, một cuốn sách tuyệt đẹp của Yasunari Kawabata mà anh tin chắc rằng cô sẽ thích.
Không hiểu cô có đoán biết được tình cảm của anh dành cho cô không, cô có muốn đáp lại nó không, hay gần hơn là, liệu cô có đến không. Đã bốn giờ mười bảy phút nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu. Anh chú ý nhìn từng vị khách bước chân vào quán, tự hỏi cô là ai giữa đám đông ngoài kia, cô sẽ xuất hiện như thế nào, kiếm tìm anh ra sao. Có thể cô sẽ hơi ngơ ngác, đưa mắt tìm anh, bấm máy gọi anh, rồi phát hiện ra anh đang ngồi trong góc vẫy tay chào cô. Họ sẽ gọi đồ uống và cùng nhau trò chuyện. Anh không cho rằng khi gặp mặt cô sẽ tỏ ra e ngại. ThienLam mà anh biết vừa bí ẩn vừa thẳng thắn, lại có chút mạnh mẽ cứng cỏi, nhưng vẫn dịu dàng. Nếu như là cô, sẽ chờ anh mở lời hỏi chuyện, nhưng cũng nhất quyết không đỏ mặt xấu hổ. Tâm tình của cô, giống như bầu trời tháng bảy vừa cao vừa xanh, tuy không thể nắm bắt nhưng ở gần lại thấy vô cùng dễ chịu, nếu như cô để cho anh một cơ hội.
Hoặc là không. Một tiếng đồng hồ trôi qua, cô chưa hề xuất hiện. Không một tin nhắn hay cuộc gọi đến. Anh thấy lo lắng và bất an. Bắt đầu mở cuốn sách ra đọc để quên đi, nhưng ván đấu của Meijin cũng chẳng đủ để thu hút anh. Nét bình thản trên gương mặt anh không còn đủ sức để bám trụ. Anh gọi một ly cà phê đen, dù vốn dĩ chỉ thích sự nhàn tản của trà xanh hay nước ấm. Cà phê đắng quá, anh nghĩ, giống như màn đêm, có lẽ rất thu hút nhưng chẳng bao giờ thuộc về mình. Cứ như vậy, anh uống tới hai ly, cho cơn đen đặc bao phủ khắp tâm hồn mình mà quên cô đi.
Anh ngồi như vậy rất lâu, cũng không rõ là bao lâu, chỉ cho tới khi anh chàng phục vụ lặng lẽ tiến tới, đặt lên bàn một tờ giấy gấp đôi, nói với anh:
- Chị ấy dặn bao giờ anh về thì hãy đưa cho anh, nhưng em nghĩ không nên để anh đợi thêm nữa.
Không cần mở ra anh cũng biết đó là thư của cô. Anh luống cuống đứng dậy, chạy như bay ra khỏi quán cà phê. Âm thanh náo nhiệt của đô thị dội thẳng vào tai anh, nhìn ngang dọc cũng không đoán định nổi người nào là cô. Anh bỗng thấy mọi cảnh vật chung quanh chao đảo, tất cả như đang được hút vào một vòng xoay khổng lồ, mải miết, mà sợi dây cuối cùng níu lại cũng đã bỏ anh đi. Tiếng cậu chàng phục vụ ngập ngừng bên tai: “Chị ấy đi lâu rồi, em chỉ không nỡ để anh chờ thêm.”
Đêm hôm đó bầu trời đen thẫm. Anh không làm việc, không mở nhạc, cũng không lên mạng. Trong căn phòng hoàn toàn thinh lặng, anh trở lại là chàng trai đơn giản thích uống lọc và từ tốn đọc thư cô. Nét chữ cô thanh mảnh, mềm mại, được viết bằng bút mực xanh. Cô viết:
“Chào Dương,
Tôi biết anh nhất định sẽ đến, cũng nhất định sẽ chờ tôi rất lâu. Con người anh, kể từ ván cờ đầu tiên tôi đã rõ, vô cùng mạnh mẽ và quyết liệt. Tôi giữ đúng lời hứa, tới La Paloma Cafe. Chỉ là, tôi không thể xuất hiện trước mặt anh. Chẳng khó khăn gì để nhận ra, trong lòng anh có ThienLam. Cô ấy là tôi, nhưng cũng không hẳn là tôi.
Đáng lẽ chúng ta chỉ nên chơi cờ cùng nhau. Thế giới của chúng ta cách biệt bởi mạng KGS, không nên vượt qua nó. Trước đây tôi không biết điều này, cũng đã yêu một chàng trai thường lên KGS chơi cờ cùng tôi. Chúng tôi trò chuyện rất nhiều, hẹn gặp nhau, rồi anh ấy nói yêu tôi. Nhưng chuyện tình này tan vỡ rất nhanh, chúng tôi nhận ra mình chẳng có gì ngoài những ván cờ. Anh ấy cứ mỗi lúc lại trôi xa khỏi tầm tay tôi, cho tới khi ngay cả trên KGS tôi cũng không giữ nổi. Tôi bất lực trả anh ấy trở lại vị trí ban đầu, chỉ đôi lần đêm khuya lẳng lặng lên KGS xem anh ấy chơi cờ. ThienLam vốn là một chiếc mặt nạ để anh ấy không biết tôi là ai thôi.
Thế rồi tôi quen biết anh. Ban đầu chỉ là chơi cờ cho vui. Tôi cũng không muốn dùng một nick chẳng đánh ván nào để rồi anh ấy nghi ngờ. Tôi rất quý anh. Đoán rằng thường ngày anh hết sức cô đơn, vậy nên vào đêm khuya mới có hứng thú chơi cờ và chuyện trò cùng tôi như vậy. Chỉ có điều, tôi không muốn dẫm vào vết xe đổ ngày trước nữa. Tôi không thể gặp anh rồi thắp thêm hy vọng trong anh. Đừng cố gắng tìm tôi và đừng nhung nhớ tôi. Hãy để chúng ta dần lãng quên nhau.
Dương ạ, anh có gương mặt điển trai nhưng đôi mắt lại quá buồn. Lúc rảnh rỗi hãy ra ngoài đi dạo, hít thở khí trời. Đừng ngồi cả ngày bên máy tính, không tốt cho sức khỏe và tâm tình của anh.
Mong anh sớm tìm được cô gái thích hợp với mình. Xin lỗi vì không thể là tôi.
ThienLam.”
Anh nằm dài trên ghế sofa, nhìn mãi vào một điểm mông lung trên trần nhà. Trong đêm tối, nghe thấy giọng mình trầm khàn hát lên mấy lời nhạc của Quốc Bảo:
“Thì em cũng có đôi lần cần riêng anh đấy thôi
Dù em như đám mây vàng vội vã
Gặp nhau bên nắng chân ngày
Tàn nhanh ôi quá nhanh
Mới đây mà ra đêm thâu.”
Anh nghĩ, trên đời làm gì có trời xanh vào lúc nửa đêm. Nếu có, cũng chỉ như một cơn mộng thoáng qua lòng anh. Vì một lần đưa tay níu mà đánh đổi rất nhiều nhung nhớ và thương đau. Cô gái có nickname ThienLam không bao giờ còn xuất hiện trên KGS nữa. Anh không bao giờ chơi cờ vây vào lúc đêm khuya nữa. Nhưng đôi lần chiêm bao, anh thấy cô ngồi đối diện với mình trước một bàn cờ. Cô có mái tóc dài, cô mặc váy thiên thanh, bàn tay với những ngón tay nhỏ nhắn đặt từng quân cờ lên bàn. Cô cười với anh dịu dàng. Họ bày lại ván cờ đầu tiên chơi cùng nhau. Cô đánh Trung Quốc Lưu. Cô ví nhạc Schubert như món thạch anh đào. Cô kể về con mèo tam thể ở chung cư thích tắm nắng và được cô gãi cổ. Cô nói anh có gương mặt điển trai nhưng đôi mắt lại quá buồn. Anh nhớ tới cô nhiều như vậy. Những chi tiết về cô hiện ra rõ ràng, mạch lạc như vậy, tạo thành một thước phim quay chậm, càng không muốn xem càng tua lại nhiều lần.
Anh mở phần thông tin cá nhân của ThienLam trên KGS. Ngắm nhìn bức hình của cô, đọc lại hai câu thơ cô dẫn ra. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình có thể hiểu trọn vẹn từng từ, từng chữ:
“Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.”
*Chú thích:
– KGS: trang mạng chơi cờ vây trực tuyến
– ko: (thuật ngữ cờ vây) thế đánh cướp
– joseki: (thuật ngữ cờ vây) những định thức cờ vây